.png)
Không gì giản đơn và ấm lòng hơn một nồi cá kho tộ đậm đà, béo ngậy bên bếp lửa hồng trong những ngày mưa quê buồn man mác. Hương vị mặn mà, thơm nồng của cá kho quyện cùng chén cơm trắng dẻo mềm tạo nên bữa ăn dân dã mà đầy đủ, làm ấm lòng những tâm hồn xa quê hay những ai đang tìm về ký ức bình yên. Chiều mưa quê như dịu dàng hơn khi có bên cạnh món ăn thân thương này, mang theo hơi ấm tình quê không thể phai.
1. Hương khói bếp trong cơn mưa chiều
Chiều miền quê, mưa rả rích rơi trên mái lá, khói bếp từ gian nhà sau len qua khe cửa, mang theo mùi cá kho thơm nức. Mùi mắm, mùi tiêu, mùi nước màu hòa quyện trong làn khói trắng khiến lòng người ấm lại giữa không gian ướt lạnh. Bên hiên, mẹ khẽ trở tay cầm đôi đũa gắp cá, tiếng sôi lục bục trong tộ đất nghe thân thương lạ thường. Chẳng cần sang trọng, chỉ cần ngồi bên bếp lửa, ngửi mùi cá kho thôi cũng đủ thấy quê nhà đang nằm đâu đó trong từng hơi thở.
2. Cá kho tộ – Món ăn gói trọn tinh túy của quê nhà
Món cá kho tộ tưởng đơn giản mà chứa cả sự khéo léo của người nội trợ quê xưa. Cá được làm sạch, ướp với nước mắm, tiêu, hành tím, ớt và một ít nước màu thắng thủ công. Đặt lên bếp than liu riu, kho đến khi thịt cá săn lại, nước sệt sánh, dậy mùi đậm đà. Người miền Tây hay dùng cá lóc, cá trê, đôi khi là cá bống – loài cá bắt ngay sau vườn, tươi rói. Cái vị mặn mà của mắm, ngọt thanh từ cá, cay nồng của tiêu hòa quyện khiến món ăn dân dã này trở thành biểu tượng của bữa cơm quê – giản dị mà khó quên.
3. Chén cơm trắng – Hương lúa đồng và tình mẹ
Không gì hợp với cá kho tộ bằng chén cơm trắng vừa chín tới. Cơm nấu bằng gạo mới xay, hạt tròn, dẻo và thơm nhẹ mùi lúa. Khi chan chút nước cá kho sánh màu cánh gián lên cơm, trộn đều rồi đưa lên miệng – vị mặn ngọt hòa quyện, ấm áp lan khắp đầu lưỡi. Ẩm thực quê là thế, chẳng cầu kỳ, nhưng mỗi món đều chất chứa hồn đất, hồn người. Mẹ thường bảo, “ăn cơm với cá kho là ăn cả công đồng ruộng, nắng mưa và mồ hôi người nông dân” – câu nói ấy, càng lớn càng thấm.
4. Bữa cơm quê trong tiếng mưa rơi lộp bộp
Mưa vẫn rơi ngoài hiên, còn trong nhà là tiếng nói cười rộn ràng bên mâm cơm. Tô canh rau tập tàng, dĩa dưa món, nồi cá kho giữa bàn – chỉ thế thôi mà bữa cơm quê lại ấm cúng đến lạ. Mỗi người gắp một miếng cá, chan thêm nước kho, húp chén canh nóng, vừa ăn vừa kể chuyện đồng áng, chuyện mùa vụ. Những âm thanh mộc mạc ấy, hòa cùng tiếng mưa rơi lộp bộp, tạo nên bản hòa âm của hạnh phúc bình dị – thứ hạnh phúc chỉ có thể tìm thấy ở quê nhà.
5. Vị cá, vị cơm và vị nhớ quê không tan
Khi đã rời xa quê, mỗi lần trời mưa, lòng lại chợt nhớ mùi cá kho trong tộ đất năm nào. Nhớ dáng mẹ lom khom bên bếp, nhớ chén cơm nóng trên tay cha, nhớ hương khói bếp cay mắt mà ấm lòng. Giữa phố thị ồn ào, dù có đủ món ngon vật lạ, chẳng gì sánh bằng vị cá kho tộ ngày mưa quê – thứ hương vị gắn liền với tuổi thơ, với ký ức của một thời không thể quay lại. Và có lẽ, đó chính là “vị ngọt của quê hương” – giản dị, đậm đà và vĩnh viễn không phai.






